Những Ngày Đầu Ở Mỹ Và Kỷ Niệm Với Tô Phở Đầu Tiên
- Derek Nguyen
.png/v1/fill/w_320,h_320/file.jpg)
- 20 thg 10
- 4 phút đọc

Khi nhớ về những kỷ niệm đầu tiên tại Mỹ, hình ảnh tô phở nóng hổi, nghi ngút khói lập tức xuất hiện trong tâm trí tôi như một bức tranh sống động.
Đó là một buổi tối mùa hè lạnh lẽo cách đây 18 năm. Khi ấy, tôi vừa tốt nghiệp lớp 12 và theo bố mẹ sang Mỹ, một đất nước mà tôi chỉ biết đến qua sách vở, truyền hình và những câu chuyện từ bạn bè.
Trong không gian xa lạ và đầy thử thách đó, chính tô phở đã mang đến cho tôi cảm giác ấm áp và gần gũi giữa một chân trời mới, như một sợi dây kết nối tôi với quê hương và những kỷ niệm đẹp trong quá khứ.
Những ngày đầu tại Los Angeles
Vào tháng 6 năm 2006, tôi lần đầu tiên đặt chân xuống sân bay Los Angeles, một nơi rộng lớn và tập đập dòng người đa sắc tộc mà tôi chưa từng thấy trước đó. Sự hiện đại và nhộn nhịp của sân bay khiến tôi choáng ngợp và không khỏi hồi hộp. Không khí lạnh lẽo của buổi tối mùa hè làm tôi phải mặc thêm áo để giữ ấm, điều mà tôi không ngờ tới khi lần đầu tới Mỹ. Tôi cảm giác như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi mọi thứ đều mới lạ, thú vị và có chút hồi hộp.
Khi rời khỏi sân bay, một người bạn của mẹ đã đến đón tôi. Họ rất thân thiện, khiến tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn. Chúng tôi lái xe về Anaheim, nơi được coi là thủ phủ của người Việt tại Mỹ, với gần 50,000 người Việt sinh sống. Tôi đã nghe về một cộng đồng người Việt sôi động, cùng nhau xây dựng một "thủ phủ" của cộng đồng người Việt tại Mỹ. Tôi chưa từng tưởng tượng rằng mình sẽ sống ở một đất nước cách Việt Nam nữa vòng trái đất nhưng lại có đông đảo người Việt xung quanh đến như vậy.
Những con đường dài, các cửa hàng đầy màu sắc, và âm thanh tiếng nói, tiếng cười của những người Việt đồng hương khiến tôi cảm thấy như đã tìm thấy một phần quê hương giữa lòng thành phố lớn này.
Tô phở đầu tiên
Khi đến nhà bạn của mẹ, gia đình tôi được đón tiếp bằng một bữa tối giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Họ đã chuẩn bị cho tôi một tô phở nóng hổi, món ăn quen thuộc với người Việt. Tuy nhiên, tôi nhận thấy hương vị có chút khác biệt so với phở ở Việt Nam. Có thể do nguyên liệu hay cách chế biến, nhưng điều quan trọng hơn là tôi cảm nhận được sự chân thành mà họ dành gia đình chúng tôi, cho những người Việt mới sang. Mùi thơm của nước dùng, vị ngọt từ xương và các loại gia vị hòa quyện lại, tạo nên một cảm giác thân thuộc, như một cái ôm ấm áp trong đêm đông lạnh.
Mỗi muỗng phở khiến tôi cảm thấy như trở về nhà. Dù hương vị có khác, nhưng tinh túy và văn hóa của người Việt trong món phở luôn đong đầy. Chỉ với một bữa ăn, tôi cảm nhận được sự quan tâm từ họ, làm tôi bớt cô đơn hơn trong môi trường mới này. Tôi nhận ra rằng, dù sống ở đâu, những món ăn truyền thống vẫn có khả năng kết nối con người với nhau, giúp tôi cảm thấy gần gũi và ấm áp hơn trong những ngày đầu xa quê.
Những trăn trở trong đêm
Tối hôm đó, tôi không thể chợp mắt. Không chỉ vì lệch múi giờ mà còn bởi những suy tư về tương lai. Tôi tự hỏi mình sẽ làm gì ở đây, liệu tôi có thể hòa nhập với cuộc sống mới không. Những câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu, gây ra một nỗi lo lắng không dứt. Tôi cảm giác như đang đứng giữa nhiều ngã rẽ, nơi tôi chưa thể tưởng tượng điều gì sẽ đến với mình ở cuối con đường, nơi mỗi quyết định có thể dẫn đến những kết quả khác nhau.
Tôi nhớ về bạn bè, trường lớp, quê hương. Tôi hình dung ra thời điểm này, lẽ ra tôi phải bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Giờ đây, khi định cư tại Mỹ, tôi có nhiều cơ hội phát triển hơn, nhưng vẫn lo lắng cho tương lai vì không biết bắt đầu từ đâu. Liệu tôi có đủ sức mạnh để theo đuổi những giấc mơ, hoài bão tại một đất nước xa lạ?
Tôi biết mình cần kiên nhẫn và nỗ lực vượt qua khó khăn. Nhưng liệu nước Mỹ có thật sự dễ sống và đầy cơ hội chỉ với sự cố gắng? Hay sự khác biệt về văn hóa và ngôn ngữ sẽ khiến tương lai của tôi trở nên bất định?
Sau chuyến bay dài, cơ thể và tâm trí tôi cũng dần thư giãn trong chiếc chăn ấm áp. Và rồi tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.








































Bình luận